Thứ Tư, 15 tháng 12, 2010

Suối Ngọc - Vua Bà

Nhân dịp ông Ngoại lên chơi và cũng là ngày cuối tuần đẹp trời, bố đưa cả nhà đi "du lịch sinh thái" ở Suối Ngọc - Vua Bà. Thịt mình thơm nên bị con dĩn ở rừng nó cắn chi chít lên hết mặt tiền, đau quá. Nhưng may sao, gặp dòng suối mát làm mình giải tỏa được hết mệt nhọc và ngứa ngáy. Ảnh chụp bằng máy ảnh "hịn" của ông ngoại mình đấy.



ô, lạ chưa kìa













Hai ông cháu giống nhau quả tai quá


Mắt liếc cố nào mà điêu thế kia




Mượn ông Ngoại cái kính để tạo dáng

Tớ 2 tuổi rồi nhé!

Bánh sinh nhật này!

Nến pháo hoa này!


Em Mít này

Bạn Bin này

Bạn Chíp này

Chị Thùy Dương và Anh Hiếu từ HP lên chơi nữa

Khai trương cái bánh SN bằng màn nhón cherry

Cười toe toét với cô Hoa

Mặc bộ quần áo Hàn xẻng sành điệu

ô hô hô, la la la

Sinh nhật 2 tuổi của mình đấy. Thật vui, thật ấm áp.

Thứ Ba, 7 tháng 9, 2010

Mình có phải là "Trẻ có yêu cầu cao"?

Thế nào là "Trẻ có yêu cầu cao"
Mẹ hả hê lắm khi đọc được bài viết này trên diễn đàn.

Mẹ như tìm được câu trả lời rất thỏa mãn về mình, một đứa bé khóc rà rã từ ngay khi lọt lòng và cực kỳ khó chiều, chẳng giống những bạn con của các cô bạn mẹ gì cả. Mẹ còn nhớ như in cái ngày hôm đó, cơn đau đẻ kéo dài từ 9h tối hôm 18 đến 6h30 sáng 19/11 thì mình mới chịu oe oe chào đời. Có lẽ do cơn chuyển dạ lâu quá khiến mình mệt và mất nước nhiều nên mình khóc suốt. Mình khóc vang cả hành lang bệnh viện, khóc đêm, khóc ngày. Các bạn giường bên thì cứ nằm im re, ngoan thế chứ.

Về đến nhà, mình vẫn cứ tiếp tục điệp khúc khóc. Mình chỉ ngủ được 5 phút là lại dậy khóc. Mình không thích nằm cũi. Mình thích mẹ ôm khi ngủ. Mình thích ti mẹ. Mình nhất quyết không ti bình. Sữa hộp chẳng ngon tẹo nào. Mình có thể thức cả đêm. Mình có thể thức được 12 tiếng đồng hồ liên tiếp. Mình không theo ai ngoài mẹ và bố. Mình khóc 2 tiếng mỗi đêm mà không ai dỗ được. Mình phải được bố đung đưa và ru ngủ...

Lớn hơn một chút, mình vẫn không chịu theo người lạ. Ai mà sàm sỡ 1 tí là mình ré lên ngay. Mình hét lên để bố mẹ hiểu ý mình nhưng điều đó thật là khó. Mình thích chơi ô tô, xem ô tô và đi ô tô. Mình thích đi ngủ phải nằm giữa bố và mẹ. Mình phải được nghe đĩa "con mãi tuổi lên 3" và được bố bế ru ngủ. Mình cũng kén ăn giống bố. Bà nội bảo bố mình ngày xưa cũng khóc nhiều, mắt lúc nào cũng âng ấng nước.

Giờ mình đi học rồi. Theo mẹ thì mình đỡ "khó nết" đi nhiều. Mình lúc nào cũng toe toét. Biết tự dọn đồ chơi vào giỏ sau khi chơi xong. Cái gì mình nói mà mẹ không hiểu thì mình "bắt tận tay - day tận trán". Mình cũng biết vứt rác vào sọt và sắp xếp đồ đạc ngăn nắp, gọn gàng lắm. Đơn cử như hộp thuốc và làn đồ sơ sinh của mẹ suốt ngày bị mình bê ra dọn vào.

Mẹ hy vọng là khi mình lớn mình sẽ khác...

Thứ Tư, 4 tháng 8, 2010

Mình mến bạn, mình quý cô

Cô Hồng và giờ học lớp Mây Trắng

Các bạn mình đấy
Bạn này trông to con và già đời hơn mình nhiều nhỉ
Xu đứng lên biểu diễn 1 bài nào
Mọi người cổ vũ mình đi
á, cầm tay tớ nhẹ thôi chứ

Đại ca ngồi cạnh mỹ nhân
Mỹ nhân đừng lo, nép vào đại ca đây
Hôm nay cô cho mình măm gì thế nhỉ???

Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010

Nhập ngũ sớm

Thế là tròn 17 tháng là mình "nhập ngũ"... thuộc Binh đoàn Bluesun... tiểu đội Mây Trắng... Trước khi ra quyết định này, mẹ cũng trăn trở nhiều lắm. Mẹ vẫn tự an ủi là Xu sẽ được huấn luyện để tự lập hơn, tự ăn, tự ngủ, tự đi vệ sinh, để còn chuẩn bị lên chức "ông anh"... oai lắm chứ. Xu (anh giai của em Kem cơ mà) cũng phải ra dáng chứ. Nhưng mẹ lo nhất là mình sẽ khóc nhè, khóc nhiều là đằng khác vì từ bé đến giờ mình có theo ai đâu.
Ngày đầu tiên đi học...
Lúc cô bế cũng là lúc mình mở máy gào... gào và gào. Mẹ chạy vội ra ngoài vì sợ 1 phút yếu lòng mặc dù có bao nhiêu lời dặn dò định bụng nói với cô. Mình bắt đầu với môi trường mới một cách ngỡ ngàng.
Ngày thứ hai...
Vẫn điệp khúc đó, tuy nhiên cô giáo bảo mẹ yên tâm vì xu chỉ khóc một lúc thôi, xong lại chơi với các bạn rất ngoan.
Ngày thứ 3...
Ô lạ ghê, xu không những không khóc mà còn quay lại bye bye mẹ, cả mẹ và con cùng cười toe. Vậy là thành công rồi. Mẹ cũng yên tâm công tác mà con thì có bao nhiêu bạn và đồ chơi để chơi. Mẹ còn bảo, biết vậy cho đi từ hồi 12 tháng...
Từ ngày đi học, mình có nhiều sở thích khiến ai cũng phải ngạc nhiên và không thể không cười. Này nhá, ở nhà mình cũng đội mũ, đội mũ ngược mới sành điệu. Đi tất thì khỏi phải bàn, đừng ai có ý định lột tất ra khỏi chân mình. Thêm nữa, tay phải cầm cái bàn chải thì mới yên tâm. Mẹ giải thích thế nào cũng không thay đổi được ý mình. Nói chung là mình thích thế.
Dạo này mình ốm suốt, ho + mũi dãi + sốt + nhề nhề + chán ăn + bụng ỏng + ... sao chán thế không biết. Mình mệt mỏi, chả thiết cười, chả thiết chơi, chỉ khóc đòi mẹ đòi bố bế. Mình bị ép uống đủ các loại thuốc. Mỗi sáng mẹ lại bày ra trước mặt mình cơ man nào là chai lọ lớn bé đủ cả. Mình chọn chai canxi trước, vì nó ngon ngọt lắm. Mấy loại vitamin và thuốc ho dạng siro cũng ngon, mình há miệng uống tới tấp. Đến đoạn phải uống thuốc pha như kháng sinh và men tiêu hoá thì quả là 1 cực hình, ôi sao khó chịu thế. Mẹ ép mình uống xong đống thuốc đó mỗi ngày thì cả mẹ cả con đều mệt nhoài, nhăn nhó. Không biết bao giờ mới hết giai đoạn dặt dẹo này...

Phút toe toét hiếm hoi của mình

Kiểu... gọi điện thoại cho người thân

Khoái nhất là được xem đĩa "Bé yêu biết đọc"

Ngủ ngon lành sau 1 ngày đi học

Đại gia đình nhà mình đi Đồ Sơn hôm 1-5 này (Xu cao nhất nhà đấy nhé)